Trời ươm nắng cho mây hồng *
Chị có nước da trắng mịn như trứng gà bóc. Chị không đẹp lộng lẫy nhưng có duyên, chân không dài nhưng ngực nở mông cong, mắt hơi híp, nhưng toàn thân toát ra một sức gợi cảm mà quý ông chỉ thiết tha đưa chị lên giường.
Chị sống trong một căn phòng chung cư rộng năm nhân ba mét. Đủ kê một giường ngủ và bàn phấn với quạt trần ba cánh quay lạch cạch ngày đêm. Phía sau bức mành trúc lưa thưa là gian bếp ngổn ngan chén bát với phòng tắm vòi sen và tường vôi vàng ố. Một không gian chật chội chẳng mâý tiện nghi nhưng đủ để chị tiếp khách qua ngày ... Và thỉnh thoảng qua đêm.
Trời ươm nắng cho mây hồng một buổi trưa hè nóng bức. Chị ngồi dậy búi lại mớ tóc rồi bảo hát cho chị nghe bài tôi hay độc tấu trên sân thượng nhìn sang phòng nhà chị những buổi tối buồn nghiêng sầu*!
Dạo ấy tôi ở trọ với ông bà bác bên kia đường. Nhà năm tầng, mái bằng sân thượng rải rác vài chậu cây xanh. Ông bà mở tiệm buôn xe máy trên con đường đông đúc toàn người Bắc di cư. Xưa là đường Gia Long. Ông bà gốc tư sản, không con cái, đã vượt sông Bến Hải vào giờ thứ hai lăm khi Nam Bắc chia cắt đôi bờ, và không hiểu bằng cách nào ông bà đã tậu được căn nhà khang trang mặt tiền ấy.
Ngoài tầng buôn xe, các tầng trên để phòng cho thuê, đa phần là khách Phi luật tân, Đại hàn, đôi khi cũng có người Mỹ và các cô chân ngắn chân dài lên xuống. Sau này tôi mới biết ông bà làm kinh tài cho Việt Cộng!
Và tôi đã quen chị trên những bậc thang cách ngăn mấy căn phòng thường xuyên rên rỉ hoan lạc ấy.
Trời ươm nắng cho mây hồng, chị là bạn tình của gã Phi Luật Tân hay mặc áo chim cò ngụ trên tầng ba. Chị bảo nó xấu nhưng nhiều tiền và hay mời chị ăn mì bồ câu vào những buổi chiều mưa rả rích buồn muốn khóc...
Chị cũng Bắc kỳ nhưng di cư bằng tàu há mồm với đứa con trai đầu lòng mắt xanh mũi lõ ... con một ông Tây trắng nào đó đã cấy nó vào bụng chị rồi bỏ đi mất biệt, khiến hai mẹ con phải tha hương lưu lạc vào Nam. Nhưng chị bảo thằng bé là con nuôi, dẫu nó cũng có cái tên cúng cơm của gã thương gia hãm hiếp chị khi xưa mà chị vẫn nhớ thương cho đến tận bây giờ.
Chiều ươm nắng cho mây hồng. Chị mang đôi găng tay dài màu trắng đón xe lên phòng trà Queen Bee làm tài pán điều đào. Thỉnh thoảng tôi được mời đến uống nước nghe nhạc, chị thường để tay lên đùi, kín đáo dúi cho tôi vài tờ Trần Hưng Đạo để chi tiêu ăn xài hàng tháng, hết thì chị lại đưa thêm. Tôi chẳng phải làm gì miễn là qua nhà đàn hát cho chị nghe những bài chị ưa thích. Nghe rồi chị khóc. Thuở ấy tôi còn mê đàn hát nhạc tiền chiến, thuộc nằm lòng vài chục bài Đoàn Chuẩn, Văn Cao, Phạm Duy, Trinh Công Sơn và tập tễnh sáng tác tự biên tự diễn.
Trời ươm nắng cho mây hồng, chị bảo chị muốn tắm cho mát ... Em cứ hát tiếp đi!
Tiếng quạt trần lạch cạch trên đầu một buổi trưa vắng vẻ oi bức khiến tôi mất hứng với âm nhạc. Tôi ngưng đàn và nghe rõ mồn một nước vòi sen đang róc rách chảy trên làn da mịn trắng. Ngồi cách xa phòng tắm vài thước nhưng tôi mường tượng được tất cả những đường cong ngõ ngách trên thân thể chị, sau bức mành thưa đong đưa theo gió.
Được một lúc chị tắt vòi sen bước ra ngoài, người quấn chiếc khăn tắm cùng màu da rồi ngồi vào bàn phấn. Chị với chiếc lược nhờ tôi chải tóc. Đứng sau lưng nhìn lén đôi gò bồng đảo và hai bờ vai trần đầy đặn tôi thấy chị đẹp. Chị nhìn tôi trong gương tay chân lóng ngóng và mỉm cười ... Em không thích vai gầy?
Buổi trưa hôm ấy lần đâu tiên tôi ngả chị lên giường, vùi đầu vào ngực chị như được ôm bú vú mẹ. Hai tay nắm tóc tôi, chị cong người cười khúc khích. Năm ấy tôi vừa bước lên thềm đại học và chị cũng vừa bốn mươi ... Xuân xanh lơ lửng và hồn muôn trùng *
* Lời ca khúc TCS
PN. Sài Gòn 7/11/2021
No comments:
Post a Comment