Những năm còn đi dậy học
Nạn nhân của bạo tàn.
Nói chuyện xưa chuyện nay tại Paris mình lại nhớ nhiều kỷ niệm hồi còn hoạt động xã hội và làm việc cho một Trung Tâm trợ giúp di dân từ khắp nơi của chính phủ Pháp. Họ đến từ những đợt di tản nhập cư cả ngàn người từ năm châu bốn biển. Thuyền nhân Việt Miên Lào, tỵ nạn chính trị châu mỹ la tinh: Chile, Colombie, Bresil. Trung Cận đông: Liban, Iran, Irac, Bangladesh, Srilanka, từ những nước Đông Âu, Liên xô cũ, Ba Lan Tiệp Khắc và cả Trung Cộng, họ đến từ những đất nước khói lửa chiến tranh, nghèo đói, giết chóc bạo tàn nhất thế giới.Từ những cuộc đối đầu ý thức hệ tôn giáo, chính trị, kinh tế, sắt máu nhất thế kỷ hai mươi.
Họ là nạn nhân của mọi sự kỳ thị. Kỳ thị chủng tộc, kỳ thị màu da, kỳ thị tôn giáo, kỳ thị giai cấp, giàu nghèo với đủ loại da vàng, da đen, da đỏ, da trắng.
Mình đã tổ chức những lớp học tiếng Pháp, mở trường dạy nghề và hướng nghiệp cả ngàn thanh niên nam nữ, giúp họ có chỗ ăn chỗ ở, ổn định cuộc sống nhằm sớm hội nhập lâu dài với xã hội tây phương. Mỗi người là một hoàn cảnh đau thương khổ ải. Nhiều trường hợp sang chấn tâm lý nghiêm trọng cần phải chữa trị.
Phức tạp nhất vẫn là các trẻ em mồ côi vị thành niên sống sót qua cuộc bể dâu, mất cha mất mẹ khi vượt biển, vượt biên và thất học! Có em còn không biết quả đất tròn hay vuông? Phải học ăn học nói, học gói học mở, tìm được bố mẹ nuôi ngõ hầu trở thành những người tử tế, tránh mọi tội phạm xã hội. Nhưng không phải lúc nào cũng dễ dàng và suôn sẻ.
Mình đã chứng kiến những khuôn mặt thất thần, dại khờ như mất hồn từ nạn nhân diệt chủng Khmer đỏ. Những cảnh tượng cướp biển giết hiếp, mất vợ lạc con, trên rừng dưới biển thật đau lòng, ám ảnh không thể nào quên, và như thế suốt 15 năm. Từ 1976 đến 1992. Cả một quãng đời khi mình còn trẻ! Còn khỏe!
(Bà vợ lúc đó là một thuyền nhân VN tị nạn được giúp đỡ ăn học, sau trở thành kỹ sư điện toán).
Cách đây không lâu, một cậu học trò cũ tình cờ gặp lại trong tiệm cà phê đã nhận ra mình, đến chào. Cậu ta đã trở về VN tìm lại được gia đình và giờ làm chủ một khách sạn nhỏ trên nền nhà cũ ... Thật hy hữu. Còn bao nhiêu khuôn mặt chứng nhân của địa ngục trần gian, của lịch sử mà mình đã quen biết... giờ họ lưu lạc nơi đâu? Họ làm gì?
Lần đầu tiên trong bốn ngàn năm lịch sử, người dân Việt mới có một cuộc "xuất ngoại "bất đắc dĩ đi tìm tự do vĩ đại và đau thương đến thế! Chắc chắn mình chỉ biết được phần trăm nào đó sự thật của nạn di dân di tản trên thế giới.
Người Việt lưu vong là khúc ruột ngàn dặm?
Nhưng chiến tranh và thù hận của thế kỷ 21 sẽ tinh vi hơn, tàn bạo hơn, khủng bố dã man hơn. Những vũ khí tối tân khác sẽ ra đời, tiêu diệt con người một cách êm thắm và triệt để hơn... Giết người cướp của tàn bạo hơn, để thỏa mãn lòng tham và cuồng vọng vô đáy.
Ai sẽ là thủ phạm?
Ai sẽ là nạn nhân?
Loài người còn tiêu diệt hủy hoại môi trường sống của nhau, chiến tranh sẽ chẳng bao giờ chấm dứt!
PN. 12/ 2/2016







No comments:
Post a Comment