Total Pageviews

Wednesday, February 3, 2021

Đào Phai

 





Đào phai



Buổi tối đầu tiên nàng ở lại với tôi... là một đêm không trăng và gió biển rì rào.
- Anh tắt đèn giùm em...
- Đèn ngủ mà, anh vặn nhỏ lại nhé!
- Không anh, anh tắt đi hộ em, em không thích đèn sáng!
Nàng đứng nơi chân giường hai tay ấp má vẻ van nài, khẩn khoản.
- Anh sẽ nhắm mắt lại, anh không nhìn thấy gì đâu ...
Nhưng nàng vẫn đứng lặng ôm áo che ngực vẻ ái ngại không vui.
- Sao vậy? Em xấu hổ ư?
Tôi hỏi nàng và nghĩ bụng ... Một người đàn bà từng có chồng con không lẽ lại e lệ đến thế khi sắp bước vào cuộc ân ái?
Chiều ý nàng tôi với tay lên đầu giường. Bóng tối phủ trùm căn phòng nhỏ thoang thoảng mùi xạ hương đã thắp. Và nàng nhẹ nhàng trèo lên giường như mèo hoang lần đầu vào nhà người lạ.
- Ngực em không đẹp!
- Biết thế nào là không đẹp?
Tôi chỉ biết một câu an ủi vô hại và vòng tay ôm nàng thương cảm. Nàng bảo tôi nằm im rồi hôn lên má, lên môi, xuống ngực, nhẹ hôn lên bụng và lần xuống tận cùng của nhục cảm ấm nóng căng như cung đàn. Căng như diều sắp đứt tận trời cao tít tắp ... Chợt nàng buông lỏng rồi ngả người nhìn bóng tối đang nhập cuộc truy hoan. Ái ân bao giờ cũng là một cuộc xâm lấn, chiếm hữu để rồi cho đi tất cả đến tận cùng. Giây phút tận cùng hạnh phúc của cả hai tâm hồn và thể xác.

Căn phòng vẫn tối đen. Đêm vẫn không trăng mờ ảo...

Tôi vuốt ve tấm lưng trần vã mồ hôi và chợt bắt gặp vết thương ngang lưng sần sùi của nàng. Một vết chém sâu hoắm vắt chéo từ sườn trái lên đến sống lưng như vết roi hằn đã lâu nhưng trí nhớ vẫn còn đau điếng.
- Em đã bị thương tích rất nặng với cuộc hôn nhân đầu tiên. Nạn nhân của bạo lực gia đình với người chồng cũ.
- Lâu chưa?
- Cách đây vài năm. Người ta đã giải phẫu, cắt lớp sau lưng và tái tạo lại phía trước. Tạm thôi!
Nàng cầm tay tôi trong đêm, đưa lên chạm vào vết khoét khi xưa giờ đã lành. Tôi hiểu, nỗi đau da thịt đã khép nhưng để lại những chấn thương tâm khảm không thể xóa nhòa nơi người đàn bà đang thì xuân sắc. Mặc cảm tật nguyền đôi khi sẽ đeo bám suốt đời nàng, như một bông hoa khép kín, không dám nở khi gần người yêu, không dám làm tình, triệt tiêu hẳn thú vui thề xác.
- Anh có thất vọng không?
- .......
Nàng bảo sau ca mổ khi ly dị được người chồng hung tợn, nàng không còn tự tin để quen một người đàn ông nào khác, từ bảy năm nay.
- Vâng từ bảy năm nay em không dám khoả thân với ai ... Cho đến khi gặp anh.
- Anh bật đèn nhé!
- Không được đâu anh, xấu lắm. Để em thời gian, cho em quen đã!
Và thời gian để cho tôi quen và nàng quên đi những vết thương cháy bỏng trên cơ thể, để chỉ âu yếm trong bóng tối, vụng trộm yêu đương khi đã về đêm, tìm nhau khi cô đơn tràn ngập. Thời gian ngắn ngủi cho những cuộc tình phôi pha nhưng tựa triều dâng sóng biển. Cũng chẳng hứa hẹn điều gì cho tương lai. Chỉ là dịp vượt thoát với quá khứ để rồi sau quên lãng...

Rồi một hôm ... tôi quyết định tặng nàng một món quà, một cành Đào phai và một bông hoa đã nở cùng màu. Cành Đào ấy sẽ đi theo nàng cho đến hết cuộc đời. Mãi mãi. Đến lúc chết.
Những cánh hoa màu hồng nhạt xăm trổ thật đẹp thay cho những vết thương sẽ đưa nàng trở lại sự hồn nhiên, thanh thản tự tin với cuộc đời ... Rồi đời sẽ vui. Dù xa nhau vạn dặm.

"Đường dài hạnh phúc, cầu chúc cho người".

PN. Vũng Tàu. 20/ 9/2020
















No comments:

Post a Comment

Nói Chuyện Với Tách Cà Phê