Total Pageviews

Wednesday, February 3, 2021

Tôi Không Còn Thời Gian

 













"Tôi không còn thời gian" và những dấu vân tay.


Mình chưa gặp nhà văn Nguyễn Mộng Giác và nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng lần nào lúc sinh thời, nhưng cũng có một việc liên quan từ xa đáng nhớ với hai anh.
Khoảng tháng tư 2012 mình làm trang E E cho Nguyễn Xuân Hoàng, tác giả của "Người đi trên mây", "Căn nhà ngói đỏ", "Bụi và rác" v.v ... Anh em thường liên lạc với nhau qua email để chỉ dẫn cách tự in dấu tay và nhận tư liệu bài vở.
Anh Nguyễn Xuân Hoàng đã được "truyền nghề", tự in dấu hoa tay một mình, đã thử đi thử lại nhiều lần và chốt ở ấn bản anh vừa ý nhất có ghi: "tôi không còn thời gian".
Anh dự tính sẽ gởi tất cả tư liệu cho mình qua bưu điện, sau chuyến đi thăm nhà văn Nguyễn Mộng Giác đang nằm bệnh ở Cali... Lúc đó bệnh tình có lẽ đã vào giai đoạn cuối.
Nhân tiện, mình đã nhờ NXH làm luôn dấu tay cho Nguyên Mộng Giác vì nghĩ, với bệnh ung thư gan, thời gian của anh Giác chắc cũng chẳng còn bao lâu.
NXH đã chuẩn bị "đồ nghề" rất chu đáo để lấy dấu tay cho người bạn tri kỷ, gắn bó với nhau bao nhiêu năm trên văn đàn hải ngoại, với những tạp chí Văn, Văn Học... Với vai trò bệ phóng cho môt nền văn học miền Nam nối dài sau 75 ... tự do, nhân bản, khai phóng.
Nhưng khi gặp Giác nằm trên giường bệnh, Hoàng đã ko dám ngỏ lời, sợ bạn xuống tinh thần khi đau yếu.
Làm dấu tay lúc đó cũng tựa như nghe tử thần gõ cửa, lấy đi tờ khai sinh, dấu vết cuối cùng của một nhân cách hiền lành tài hoa.
Dù biết "Ngựa (đã) nản chân bon", đã qua rồi "Mùa biển động" với "Sông Côn mùa lũ"... Nguyễn Xuân Hoàng cũng ko dám hỏi vì thật sự khá tế nhị. Anh thương bạn, ôm bạn lần cuối rồi từ giã ra về tay không!
Mình cũng hiểu. Cũng tiếc ko có duyên với anh Nguyễn Mộng Giác. Thì thôi cũng đành!
Quả nhiên vài tháng sau Nguyễn Mộng Giác qua đời, thoát nợ trần ai vĩnh viễn vào ngày 2/7/2012

Mình tiếp tục làm blog với NXH.
Nhưng chẳng bao lâu sau, chính bản thân anh cũng đổ bệnh, đi đứng phải chống gậy và ngày càng gầy yếu, anh viết thư báo tin và muốn gặp mặt mình, để ngồi cà phê ít nhất một lần hàn huyên. Mình có hứa hẹn một ngày gần nhất sang Mỹ nhưng cũng ko thực hiện được! Thời gian đó bận bịu với mẹ già 90 tuổi và con nhỏ ko bỏ được cho ai.
Rồi Nguyễn Xuân Hoàng cũng "không còn thời gian", sức khỏe, bệnh tật ko cho phép anh đi đứng bình thường và quên hẳn chuyện gởi dấu tay qua bưu điện mà mình cũng ko tiện nhắc.
Anh đã âm thầm là "Người đi trên mây" theo sau "Sông Côn mùa lũ". Chỉ sau đó hơn năm.

Nguyễn Xuân Hoàng là người đầu tiên tự làm dấu tay từ xa. Nhờ vậy mà nay cách lấy dấu tay của E.E đã thành phổ biến trong giới văn nghệ sĩ. Mình đã có được dấu tay của Nhật Tiến, Luân Hoán, Hoàng Xuân Sơn, Hồ Đình Nghiêm và nhiều người khác dù ở đâu, tận chân trời góc bể nào cũng tới. Chưa kể những tác giả đã làm dấu tay cho nhau. Đủ để có một nhà lưu niệm.
E.E. đã kết nối những con người và những tấm lòng ko đố kỵ xích lại gần hơn. Trong nước và ngoài nước. Có những chuyện cười ra nước mắt... nhưng sẽ kể vào dịp khác.

Dưới đây là hình chụp dấu vân tay anh Nguyễn Xuân Hoàng. Ko rõ chị Trương Gia Vy vợ anh, gia đình có ai còn lưu giữ bản gốc dấu vân tay này hay ko?
Nay giỗ anh Nguyễn Mộng Giác, sắp tới ngày sinh anh Nguyễn Xuân Hoàng, nên viết mấy dòng như thắp nén hương muộn cho hai người tử tế, như một kỷ niệm, dù lúc hai anh ở đời, mình chưa một lần được bắt tay gặp mặt.

Cũng chỉ là một cuộc chơi, đua với thời gian.
Còn ra sao ngày sau ...?

SG 5/7/2020

Phan Nguyên








No comments:

Post a Comment

Nói Chuyện Với Tách Cà Phê