Total Pageviews

Wednesday, February 3, 2021

Nàng

 











Nàng


Mình cứ gọi là Nàng vì không còn cách nào để nhớ ra tên người con gái ấy! Chỉ nhớ mang máng một khuôn mặt thiên thần rất xinh xắn, tóc vàng da trắng, một khuôn mặt trẻ thơ hiền hậu ... cực kỳ tương phản với thân hình phì nhiêu đồ sộ của Nàng.

Nhớ một thời sống trong căn phòng nhỏ chót vót trên cao một toà nhà cổ kính quận 15. Những căn phòng năm bầy mét vuông ấy thường dành cho người ăn người làm hoặc sinh viên nghèo thuê tạm trú... Có cầu thang riêng nhưng đi bộ. Leo đến nơi với sức trai trẻ vẫn mỏi nhừ và chỉ về để ngủ. Các bạn gọi là "tổ chim cu". "Nid de coucou" mùa Hè nóng như lò nướng, mùa Đông rét run chỉ sưởi bằng bếp điện cá nhân dã chiến. Nhưng ngược lại có cả bầu trời mơ mộng đầy sao với những nóc nhà phố nhấp nhô, những ô cửa sổ lấp lánh nhả khói về đêm và chỉ cho riêng mình. Và tĩnh lặng. Một sự tĩnh lặng đến cô độc. Không nơi nào buồn và cô độc hơn những "tổ chim cu" ấy.

Nhớ cái thời làm phục vụ cho một quán ăn... Chỉ bưng bê buổi tối còn ngày lang thang khắp các thư viện. Nhớ tinh cờ một hôm đã gặp Nàng ngược chiều trên vỉa hè, chỉ qua mặt nhau đã nghĩ "đầu bằng quả quýt đít bằng cái thúng" ... Buồn cười rồi quên!

Và nhớ nhất một cơn bệnh nặng, thập tử nhất sinh, trúng dịch Cúm đầu Đông làm chết cả trăm người già trên toàn nước Pháp. Nhớ mãi những cơn sốt nóng lạnh run bần bật trong chăn, một mình, cả tuần không ngóc đầu dậy nổi, cũng chỉ vì không biết thuốc men, không ăn uống ... Mà cũng chẳng còn sức lên xuống mua bán gì từ bẩy tầng trời sao đó nữa !

Nằm đó chỉ có chờ chết. Chết thật không ai biết! Chết xình không ai hay! Một người già thân quen đã chết như thế! Đến khi bốc mùi mới có người gõ cửa!

Nhớ một tối cùng đường, gắng sức gõ lên tường để cầu cứu ...Gõ rất lâu ... May sao ...mở cửa thì thấy Nàng ... Nàng ở phòng bên cạnh mà không biết, cũng chẳng bao giờ gặp nhau, cũng lạ! ... Chỉ nhớ duy nhất một lần mình nghĩ xấu "đầu bằng quả quýt đít bằng cái thúng".

Và rõ ràng, nhờ Nàng mà mình còn sống... thoát được cơn bệnh hiểm nghèo... Không có Nàng thì chẳng biết ra sao. Nàng chăm sóc thuốc men, bắt ăn bắt uống, thường xuyên qua lại trông nom. Tối nào Nàng cũng mang về cho ăn một tô súp nóng kiểu Pháp. Sáng nào Nàng cũng bắt uống sữa, uống thuốc trước khi bước ra cửa. Ròng rã gần tháng mình mới nhấc người dậy được. Vàng vọt tong teo!

Một tối Nàng cúi hôn lên trán và bảo "Anh may lắm đấy " ..."Chỉ tí nữa thì chết". Rồi Nàng ôm chặt hôn lên môi, lên má, những cái hôn nhẹ nhàng của một người tình! Nhưng hình như là tình "mẫu tử". Và cả những cái hôn nóng bỏng với sức nặng trăm cân của cơ thể Nàng. Năm đó Nàng chỉ ngoài 20 tuổi.

Nhưng tháng sau thì mình phải dọn đi nơi khác ... Cải lương như "tình chỉ đẹp khi còn dang dở". Hôm chia tay mình hứa sẽ trở lại thăm Nàng. Chắc chắn!
Nhưng cuộc sống đưa đẩy, dòng đời tất bật, mình đã không một lần quay lại và ngày càng xa mãi.

Cũng có một dịp nơi sân ga, thoáng thấy Nàng ngồi trên đường tàu điện đang chuyển bánh, Nàng quay lại nhìn mình và mỉm cười.
Một chuyến tàu trên cả vạn chuyến tầu lướt qua nhau dưới đường hầm khét lẹt, đông người như kiến ... Những chuyến tầu dài bất định ngả đi tám hướng ... Và như thế chúng ta đã thất lạc nhau giữa Paris trên những chuyến tầu ngược chiều ...Và Nàng đã đi vào dĩ vãng.

Giờ đây tóc đã bạc, ngồi gõ mấy dòng trong tiệm cà phê để cảm ơn và xin lỗi ... Đã vô tâm không quay lại thăm Nàng. Một Thiên Thần bé nhỏ cô đơn... Tình cờ gặp như một cơn gió thoảng.

(Ngày cuối cùng năm 2017)
Phan Nguyên










No comments:

Post a Comment

Nói Chuyện Với Tách Cà Phê