Total Pageviews

Wednesday, February 3, 2021

Mắt Xích

 






Mắt xích


Thấm thoát 18 năm, nhiều người hỏi mình tại sao lại về, về làm gì? Khi ai cũng muốn ra đi. Sống bên kia sướng thế mà ko biết hay vì yêu "quê hương như yêu chùm khế ngọt"? Thực tình chẳng biết trả lời thế nào nên đành im lặng từ bấy lâu.

Sống ở Pháp hơn 30 năm, kể cũng sắp thành tinh, biết ăn fromage như Tây biết ăn mắm ruốc, nhìn lên ko bằng ai, nhìn xuống ko ai bằng mình, yên ổn chẳng thiếu thứ gì tự nhiên bỏ tất cả để về VN. Hay hắn là thành phần cộng sản nòi, con ông cháu cha về để chia chác gia tài bổng lộc? Phải có gì rất ưu đãi đang chờ đón ... bạn bè bất ngờ và ngạc nhiên là phải!

Hôm nay xin nói thật, sắp ngày sinh nhật 18 tuổi của cậu con trai duy nhất. Năm đó mình chỉ có ý định về chơi, thăm gia đình bố mẹ vào dịp Tết với visa ba tháng. Trong túi chỉ có hơn hai chục ngàn đô la. Gặp lúc ông cụ ốm nặng, mẹ già cũng đã 80. Nên nấn ná ở lại. Và cuộc sống đưa đẩy tạm trú làm ăn cho đến tận bây giờ. Sự thật là thế! Đơn giản.

Nửa năm sau ông cụ mất, mười lăm năm sau bà cụ cũng qua đời và vài ngày nữa con trai đã 18 tuổi.

Cái tuổi phải bước chân vào đời như mình cách đây nửa thể kỷ. Khởi sự một vòng xoay khác đang háo hức chuyển động với mọi bất trắc của cuộc sống. Hóa ra mỗi người chỉ là một vòng đời móc vào nhau như mắt xích, chỉ là một chuỗi buồn vui tiếp nối ko ngừng, hạnh phúc và đau khổ triền miên ko dứt.

Và trên hết vẫn là tình yêu tình người.
18 năm. Mình vẫn chỉ là người đang tạm trú trên quê hương!

SG 23.6.2019
Phan Nguyên








No comments:

Post a Comment

Nói Chuyện Với Tách Cà Phê