Total Pageviews

Thursday, February 4, 2021

Hạt bụi li ti.

 











Hạt bụi li ti.


Với vài người bạn cũ từ thời còn trai trẻ, ba chai champagne, thêm mấy chai rượu đỏ được mở trong đêm giao thừa kết thúc năm Covid thứ nhất!
Pháo hoa vẫn đì đùng bên kia sông nhắc nhở thời khắc giao mùa, và ước mong tân niên hạnh phúc bình an.
Ngà ngà men say, ngồi lẩn thẩn nghĩ đến những mốc thời gian, niên giám của đời người và đời mình, chợt thấy bạn bè bằng hữu lần lượt lên chuyến tàu suốt cũng khá đông!
Ra đi không trở lại.
Có ai ngờ hai mươi năm của thế kỷ 21 đã trôi đi. Qua như tên bắn! Hình như càng lớn tuổi thời gian càng qua nhanh! Vì chính mình đã dừng chân tại chỗ?
Hai mươi năm đầu đời hoa mộng khi tóc còn xanh, trưởng thành ở miền Nam với Sài Gòn Hòn Ngọc Viễn Đông. Rồi ba mươi năm dài lặn lội học tập sinh sống ở nước ngoài, lập thân tại Châu Âu. Paris Thủ Đô Ánh Sáng ... Đến khi trở về thì tóc đã hoa râm cùng thiên niên kỷ khác.
Giờ đây ... ra đường ai cũng gọi bằng ông bằng cụ vì râu tóc đã bạc phơ ... Lười chẳng muốn nhuộm.
Tối nay ngồi quanh vài bạn hữu, mình có cảm tưởng như đang ngồi ngược chiều trên chuyến tàu điện ngầm của thời gian, nhìn kỷ niệm vùn vụt lướt qua khung cửa sổ... Lướt qua những con đường cũ xa xưa nay đã đổi tên cùng xã hội đỏ đen mờ ảo. Những góc đường không người thân quen vẫn còn đó nhưng khác lạ và quái lạ ... Nơi này "ko phải vẫn thế" nhưng vẫn nao lòng với tiếng gà gáy giữa trưa hay tiếng rao hàng ngân xa trong ngõ vắng.
Không thể nào tách rời quá khứ với hiện tại. Tất cả là hình bóng đã từng thực sự trôi qua, không gian tái hiện song song, chập chùng, cùng lúc... cũng chẳng nhớ nhung, tiếc nuối hay ngạc nhiên ... nhưng cảm giác mọi điều hình như đã xong xuôi, đã hoàn tất ở cuối chân trời bàng bạc xa lơ xa lắc.
Cũng lạ! ... lạ hơn một giấc chiêm bao!

Và như thế mình đã trở về nơi này được hai mươi năm.
Hai mươi năm. Dài bằng cuộc nội chiến tương tàn với vài thế hệ thanh niên chưa biết mùi đời đã bị lùa ra trận, tuyệt diệt mọi ước mơ và sự sống bằng bom đạn và khói súng ... Cho thù hận thêm sâu, xương máu thêm chất ngất bên những tượng đài vô danh sừng sững! 
Nạn nhân và thủ phạm! 
Thống nhất giang sơn nhưng không thống nhất được lòng người!
Vì sao? Vì đâu? Để làm gì?
Hai mươi năm. Cũng đủ để ta chạy một lượt vòng quanh trái đất khi đưa đón con đến trường. Vượt bốn mươi ngàn cây số bụi đường để nhìn thấy con trẻ lớn lên thành người. Mong sao cho chúng thành người văn minh tử tế!
Hai mươi năm. Cũng là quãng thời gian đủ để những phận đời móc xích vào nhau cho vui vầy cuộc nhân sinh, cho lên cao, cho xuống thấp ... rồi hợp tan tan hợp!
Không lẽ chỉ vài cuộc tình mê đắm lưu lạc, với vài ước vọng dở dang là hạ màn rồi ư?
Dù trăm năm, cũng có là bao đâu nhỉ? Những hạt bụi li ti ... trong gió!

PN. Khai bút đầu năm 2021












No comments:

Post a Comment

Nói Chuyện Với Tách Cà Phê