Total Pageviews

Wednesday, February 3, 2021

Tess

 















TESS


Hôm ấy trời đã bắt đầu lạnh, lá vàng đã rơi rụng gần hết nơi mình cư ngụ. Một khu làng nhỏ gồm biệt thự có vườn tược xinh xắn, nằm giữa hai cánh rừng nổi tiếng nhất ngoại ô nam Paris. Rừng Rougeau và rừng Sénart. Muốn đi đâu cũng phải lấy ô tô hoặc đi bộ cả giờ. Mua bán bất cứ thứ gì đều phải tích trữ cả tháng.
Sáng đó mình đã ra xe định nổ máy nhưng nghe nó khóc rít lên trong nhà, ngửa cổ tru một hồi dài thật thảm thiết ... Khiến mình đổi ý. Muốn giắt nó đi theo.
Đi bỏ thư mời bạn bè dự triển lãm tranh cuối Thu năm ấy.

Từ nhà mình đến bưu điện cũng gần chục cây số nhưng nếu đi đường tắt băng qua cầu bộ hành rồi xuyên rừng dọc xa lộ thì có lối gần hơn.
Vả lại cũng dịp cho nó tung tăng chạy nhảy giãn xương giãn cốt. Khi nghe mình trở vào bảo nó đi theo, người nó đã xoắn tít lên vẫy đuôi, rít lên vì sung sướng, quấn chặt lấy chân mình.

Nhưng khoan ... phải nói vài lời về lai lịch của nó trước đã !
Nó là một con chó giống Whippet gốc Ý dòng dõi Greyhound. Loài chó săn thường thấy xuất hiện trong tranh cổ điển thể kỷ 18, 19. Mõm dài eo thon, hay nằm trên nhung lụa cạnh các vua chúa quý tộc. Nhưng sang thế kỷ 20, theo đà phát triển của máu cờ bạc, nó là giống chó được dùng trong các trường đua để cá cược ăn tiền. Người Ý đã lai giống chó này cho thân nhỏ hơn, thấp hơn, nuôi chơi làm cảnh, hay cho các mệnh phụ che dù dắt đi dạo phố.... Và vẫn giữ nguyên vóc dáng thanh mảnh quý phái, ko mất cá tính kiêu kỳ chỉ thích nằm trên thảm, trên chăn, leo lên ghế chứ ko chịu nằm đất.
Nhưng khi săn bắt thì phi nhanh như ngựa chiến, tạt ngang tạt dọc nhanh hơn thỏ rừng.
Mình may mắn có được nó vì một người bạn đi làm xa, phải đi nước ngoài bỏ lại biếu không.
Phải nuôi mới hiểu, mới thương như nuôi một đứa trẻ mới lên năm lên ba thông minh vui tính.
Nó thường hay trèo lên lòng mình nằm gọn những khi trời trở lạnh. Đi đâu nó theo đó.
Nhớ một hôm tí nữa nó chết ngạt trong xe khoá cửa vì mình vào chợ hơi lâu. Khi trở ra nó đã gần như bất tỉnh, thở thoi thóp. May có chai nước lạnh cho uống ngay và bế ra ngoài.
Thoát chết!
Những lúc mình làm việc trong xưởng vẽ, dù lâu đến mấy nó cũng nằm chờ, cuộn tròn trong chăn, thỉnh thoảng hé mắt nhìn xem động tĩnh. Nó giống như một đứa bé ngoan hiền, rất đẹp ở bên cạnh mình cả ngày lẫn đêm.
Chiều chiều tản bộ với nó chung quanh làng, nhìn dáng đi thong dong với đôi mông chắc nịch, tưởng như một cô nàng yểu điệu thục nữ.
Trong tất cả những bạn thuộc loại bốn chân từ trước tới nay mình thích và thương nó nhất.

Sáng hôm ấy nó được tháo xích thả chạy tự do trước mặt, như mọi ngày nó chỉ tạt qua tạt lại hai bên đường làng vắng vẻ rất ít xe cộ... Nhưng khi qua cầu bộ hành để đến bên kia bìa rừng, nó đã biến mất vào bụi rậm... Mình gọi giật lại nhưng ko thấy nó nữa. Nó đã phóng xuống dốc đuổi theo một con vật nào đó và gặp đường xa lộ. Mình chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lết trên mặt đường và nó đã văng ra xa cả chục thước bất tỉnh nhân sự. Đường liên tỉnh vắng nên may ko xẩy ra tai nạn đụng xe hàng loạt. Nhưng nó đã nằm bất động trước đầu một chiếc xe màu đỏ quay ngang. Mọi người đều giảm tốc độ kịp lúc.
Mình đã hoảng hốt lao xuống bế nó lên đặt bên vệ đường. Một dòng máu đỏ đã chảy qua kẽ răng thành vệt trên mặt đất. Khi nghe gọi tên, nó gượng đứng dậy nhìn mình, ngơ ngác, rồi lại khụy chân ngã xuống.
Lát sau cảnh sát đã đến chặn đường tránh rủi ro.
Sau đó chở mình bế nó vào nhà thương thú y cấp cứu. Bác sĩ bảo nó đã bị gãy hết xương sườn và dập hết lục phủ ngũ tạng. Ko cứu được.
Và nó đã mở mắt, thở hắt trên tay mình.

Đem nó về nhà, ngồi nhìn nó nằm cứng đờ bất động dưới đất, lần đầu tiên mình hiểu được sự sống và cái chết quả thật rất gần nhau. Khoảng cách chỉ một vài giây, một sợi tóc.
Ko có sự chia ly mất mát nào dứt khoát và vĩnh viễn bằng cái chết.
Dù là cái chết của một con vật.
H.A đã bỏ sở làm về nhà khi nghe tin. Suốt chặng đường về nàng đã khóc nức nở, mặt sưng húp.

Mình đã đặt tên nó là Tess.
Tess đẹp như một bé con ngây thơ, hiền lành, vui tính. Nay Tess vẫn nằm trong khu vườn nhà, dưới hai thước đất. Cạnh một cây Phong già.

PN. Sài Gòn 6/6/2020
Phan Nguyên









No comments:

Post a Comment

Nói Chuyện Với Tách Cà Phê